XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 

Kinh thuế (Sợ thay đổi)


Phan_19

Đại kết cục

.

  Ngón cái đã đặt lên nút ngắt, rồi lại nhấc ra. Tới bước đường này, không hưởng thụ chút thành quả thì dường như không hợp tình hợp lý lắm.

  Khoảnh khắc điện thoại kết nối, trong di động tựa như truyền đến tiếng thở như trút được gánh nặng.

  “Cuối cùng anh cũng chịu nghe điện?”

  “Có chuyện gì sao? Đúng rồi, tôi đã dặn kế toán phát cho cậu tiền lương 2 tháng, xem như là phí chăm sóc trong khoảng thời gian này. Tôi đã hỏi qua, các bác giúp việc giàu kinh nghiệm trong bệnh viện cũng là giá ấy, hẳn không uỷ khuất cậu.”

  Bạch Uy vận một hồi khí mới bình tĩnh nói: “…Thường Thanh, uổng cho tôi vẫn coi anh là mục tiêu phấn đấu. Anh mịa nó đến cuối cùng lại cuốn gói rời đi?”

  “Ừm, chiêu cuối cùng này là tuyệt kỹ dưới đáy hòm đó, hẳn đủ để cậu học nửa đời rồi.”

  “Thường Thanh…”

  “Nếu không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy, sau này chúng ta hẳn không có cơ hội gặp lại. Cậu bảo trọng.”

  Nói xong, Thường Thanh liền muốn tắt điện thoại.

  “Đừng cúp! Tôi có câu vẫn chưa nói với anh…”

  “Câu gì?”

  “Tôi yêu anh.”

  Tay Thường Thanh run lên, anh ta cười lạnh đáp: “Cậu muốn nói gì vậy! Lời này đến hộp đêm boa 100 đồng là có thể nghe được ba lần!”

  “Tôi biết tôi đã tổn thương anh, khởi đầu của hai ta quá tồi tệ, lẫn lộn biết bao quan hệ lợi-hại trong đó. Nhưng chỉ có nhiều thăng trầm như vậy, tôi mới biết rõ rốt cuộc mình yêu ai.”

  “Đúng vậy, tôi cũng rất rõ cậu yêu ai, một dao kia thật có giá trị!” Giờ, lưỡi dao lạnh băng tựa như còn đang ở trong cơ thể, hàn khí chạy thẳng vào lòng.

  “Đúng! Là tôi quá thiên vị Trì Dã, có điều tôi biết chuyện đó ngoài tình anh em ra thì không có gì khác. Nhưng cảm giác của tôi đối với anh lại quá phức tạp. Lúc anh đường sự nghiệp thành công, tôi đối với anh có sự đố kỵ ‘trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng’, lúc anh khoan dung chăm sóc tôi mọi lúc mọi nơi, tôi tự nói với mình, anh là kẻ địch lớn nhất của tôi, tôi quyết không thể ngã dưới viên đạn bọc đường của anh được. Nhưng khi anh ngã trong vũng máu, tôi liền rõ, là yêu cũng được, hận cũng chẳng sao, đời này sẽ không có người thứ hai có thể thay thế địa vị của anh trong lòng tôi.”

  Lời nói cứ như mật chảy ra từ tổ ong ý, may mà lão Thường không bị bệnh tiểu đường, còn chịu đựng được!

  Tay cấu bắp đùi càng thêm mạnh, Thường Thanh cắn răng nói: “Điện thoại sắp hết pin rồi, tôi cúp đây.”

  “Chờ chút…”

  Thường Thanh thầm nhắc nhở chính mình, cho dù thằng nhóc này nói gì, mình cũng không thể quay về. Yêu đương với thanh niên, trái tim không cẩn thận chết vì nhồi máu thật ấy chứ.

  Nhưng anh ta vẫn muốn nghe, nghe chút xem trong lòng Bạch Uy mình quan trọng cỡ nào. Có những lời này, về sau khi mình nằm trên xích đu ngắm trăng trước cửa sổ cũng có chút gì đó đáng giá để hồi tưởng.

  “Còn nữa chính là… mỗi lần anh nằm dưới, chỉ cần anh rên khẽ, tôi liền có thể cương ngay lập tức, chỉ mình anh có thể cho tôi loại cảm giác này. Ra ngoài cẩn thận chút, người giống anh rất dễ bị đàn ông thao.”

  Thường Thanh chưa từng nói sõi như thế, anh ta mắng rõ ràng: “Tôi thao tám đời tổ tông nhà cậu!”

  Tiếp theo, anh ta liền ném di động xuống đất rồi giẫm mạnh mấy cái lên xác chiếc điện thoài, lại tàn bạo bồi thêm mấy đá!

  Sự thật chứng minh, mình quá mịa nó đơn thuần lương thiện rồi.

  Lúc nằm viện nên chuẩn bị ít thuốc tê cho y hôn mê rồi kéo y tới nhà xác bày POSE gian thi, rồi chụp mấy tấm ‘đẹp’ vào, tiếp đó kích động mấy toà báo lớn in với số lượng lớn!

  Một cơn giận tích tụ dưới đáy lòng, lão Thường rất nhanh liền nổ bùm. Các hành khách khác trong phòng chờ ở sân bay đều tránh xa, chỉ sợ bị bệnh nhân tâm thần tấn công.

  Lúc này, có hai bảo vệ sân bay đi tới, khách khí nói: “Thưa ngài, tâm tình ngài hình như không quá ổn định, mời đến văn phòng sân bay nghỉ ngơi một lát.”

  Thường Thanh dựng mày: “Chưa thấy người khác tức giận bao giờ à? Tôi sắp lên máy bay rồi, không rảnh!”

  Hai anh chàng cao to lập tức trở nên cứng rắn: “Xin lỗi, nếu ngài không phối hợp với chúng tôi, vậy ngài không thể lên máy bay. Chúng tôi có lý do tin rằng ngài sẽ gây uy hiếp đến sinh mệnh, tài sản cũng như sự an toàn của các hành khách khác!”

  Nói xong liền bắt lấy Thường Thanh.

  Lão Thường lập tức mềm mỏng, thở dài đáp: “Các anh không biết thôi, vừa nãy vợ tôi gọi tới, bảo với tôi, cô ta muốn bỏ nhà theo thằng khác! Chúng ta đều là đàn ông, anh nói tôi có thể không giận sao? Tôi phải mau chóng lên máy bay, nếu về trễ, của nải trong nhà đều bị cô ta bán mất!”

  Hai người bảo vệ rõ ràng không phải đàn ông, không biết nỗi đau bị cắm sừng của người ta, vẫn mặt không suy chuyển muốn kéo lão Thường đi.

  Thường Thanh không dám chọc, đành phải ngoan ngoãn đi theo bảo vệ, vừa đi vừa căm giận: “Chơi trò gì vậy! Lát ông đây phải khiếu nại các người!”

  Tới văn phòng, hai bảo vệ đẩy Thường Thanh vào phòng rồi đóng cửa lại. Trong phòng ngoại trừ lão Thường, còn có một người, trông giống như người mẫu vậy, rất toả sáng.

  Thường Thanh suýt chút nữa thì tức ngất: “Bạch Uy! Đờ cờ mờ! Là cậu cố ý đúng không!”

  Bạch Uy chớp hàng mi anh tuấn nói: “Tôi không làm vậy, chẳng phải anh sẽ lên máy bay sao?”

  Thì ra sau khi Bạch Uy phát hiện không thấy Thường Thanh đâu, liền lập tức gọi cho bạn bè và bạn học làm ở nhà ga, sân bay.

  Biết được Thường Thanh mua vé máy bay xong, y liền phóng xe như điên tới sân bay.

  Nhưng mà người ta muốn lên máy bay cơ, không ai ngăn được cả! Bạch Uy liền cái ló khó cái khôn, liền xài “phép khích tướng” này.

  Lúc Bạch Uy nói lời này, vẫn một mực quan sát sắc mặt Thường Thanh, hai bàn tay nắm chặt cánh tay anh ta.

  “Nếu tôi không ném điện thoại thì sao? Cậu sẽ làm gì?”

  Bạch Uy móc một cái “đèn pin” ra khỏi túi áo, lão Thường vừa nhìn đã thấy quen mắt! Không phải cái món đồ phòng sắc lang kia ấy chớ! Lúc trước thằng nhãi thối này dùng món đó đâm mình mà!

  “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu thật sự không thể vậy dùng thứ này chọt anh một cái, sau đó bảo là anh phát tác bệnh tim, trực tiếp khiêng anh lên cáng đưa về…”

  Thường Thanh liền dựng ngón giữa: “Thằng nhóc cậu mịa nó phát bệnh rồi…” Không đợi anh ta nói xong, một nụ hôn nóng rực đã tập kích.

  Lực có hơi lớn, lão Thường suýt chút nữa ngã ngồi. Người thanh niên nôn nóng khắc dấu vết của mình lên mặt anh ta. Không lấy tay nhéo đùi, định lực của lão Thường giảm rõ rệt, anh ta bất giác đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của Bạch Uy.

  “Vừa nãy, ngoại trừ câu cuối cùng, đều là lời trong lòng tôi, anh muốn nghiêm phạt tôi thế nào cũng được, nhưng không cho phép anh chơi trò bốc hơi…”

  Lão Thường không đáp, cơ thể cấm dục đã lâu vì bị thương, giờ hoàn toàn sống lại. Tuy chỉ là răng môi tiếp xúc nhưng phía dưới đã sung lên rồi!

  Quần áo hai người tuột dần, bờ ngực cường tráng của lão Thượng lộ ra, Bạch Uy ngậm lấy điểm nổi lên màu nâu đỏ, cố sức mút vào. Thường Thanh một tay nắm tóc Bạch Uy, tay kia dần sờ về phía quần y.

  Khi anh ta sờ tới một thứ cứng cứng, thô to thì thấy càng thêm kích động, tới mức thở dốc mãi.

  “Aaa! Aaa!”

  Bạch Uy bỗng kêu thảm hai tiếng rồi đột nhiên nằm thẳng trên đất.

  Thường Thanh cầm cây côn điện, cười khà khà quái dị: “Thế nào, điện mạnh chứ?”

  Bạch thiếu gia tê người hồi lâu không dậy được, nói: “Anh… anh vẫn muốn đi?”

  “Đi? Đi làm gì? Ông đây không thượng cậu một lần thì không được!”

  Đây chính là do thằng nhãi thối này tự tìm, lão Thường anh hôm nay muốn ‘đổi đời nông nô ta ca hát’ . (nguyên là “Phiên thân nông nô bả ca hát”, tên kia do bạn chém, bài ca này thể hiện sự vui sướng hạnh phúc của người dân tộc Tạng khi được giải phóng)

  Bạch Uy nhếch miệng đáp: “Được! Thế nhưng anh chờ đấy! Nửa đời sau của anh đã xem như là giao vào tay tôi rồi!”

  Trong sân bay, vẫn người đến người đi, có người buông tay, rời đi; có người thoải mái, lưu lại…

Ngoại truyện “Thần tiên tốc thành pháp”

(Dịch bậy: Cách để nhanh chóng biến thành thần tiên)

.

  Mùa đông phương Bắc lạnh bức người, nhất là sau khi một trận tuyết vừa rơi xuống, có thể khiến tai người ta lạnh rớt.

  Lúc này ấy, ngồi trước nồi lẩu hơi nóng nghi ngút, ăn một chầu thịt nướng, lại có mấy bình rượu trắng đã hâm nóng, quá tuyệt! Có cho làm thần tiên cũng không đổi đâu! Đây thực sự là cám dỗ không cách nào cự tuyệt trong mùa đông.

  Lão Thường khoác áo măng tô, hà hơi trắng, run run tới tiệm thuốc mua ‘quả đạo phiến’ (thuốc trị táo bón mạn tính) xong liền chạy chậm về khách sạn, dựa vào Bạch Uy đang nằm trên giường và nói: “Đi! Đi ăn lẩu dê!”

  Bạch Uy nằm trong ổ chăn, vừa ủn ủn vừa lầu bầu, giọng lười biếng: “Chẳng phải dưới lầu có phục vụ phòng sao? Gọi mang lên phòng là được.”

  Thường Thanh ném áo măng tô lên sô pha, rùng mình chui vào ổ chăn, móng vuốt không chút khách khí bóp bóp mông tiểu Bạch.

  “Nồi lẩu dê kia ninh từ hơn mười vị thảo dược đó, cực bổ luôn!” Lúc nói đến cực bổ, Thường Thanh còn cố ý ám chỉ, nhéo lên cái mông dẻo dai của Bạch Uy.

  Từ sau khi trở về từ sân bay, Bạch Uy vẫn không thể nào đi đứng nhanh nhẹn được. Tối qua lúc đi nhà xí làm đại sự, cách hai cánh cửa mà lão Thường còn có thể nghe thấy tiếng hít khí lạnh bên trong.

  Lão Thường thấy trong lòng áy náy, nhưng lời đến miệng lại biến thành: “Cậu nói xem, bình thường cậu ăn mồm há to lắm mà, sao lỗ phía dưới lại nhỏ như vậy?”

  Bạch Uy không đốp lại, sau khi ra khỏi nhà xí, y nằm sấp trên sô pha, lôi vé máy báy trong va li ra rồi xé roẹt, dùng sức cứ như đối phó với địch vậy.

  Sau khi trở về từ sân bay, Thường Thanh vẫn hơi tự ta bành trướng. “Có khi lên tận đỉnh, vọng xuống đám núi xanh”(1), Đỗ Phủ lão tiên sinh nói thật chuẩn. Chỉ đứng trên đỉnh cao, đời người mới có ý nghĩa!

  Lúc đó, Bạch thiếu gia bị điện giật không thể động đậy, đành trơ mắt nhìn chủ tịch Thường phản công thành công. Tên nhãi này có thể cũng đã nghĩ cẩn thận rồi — luyến tiếc cái mông non mềm thì không bắt được lão lưu manh. Cho nên lúc đầu đạp bành bạch hai cái xong, y liền ngoan ngoãn như cừu con quấn lấy lão Thường.

  Nhưng mà, thiếu gia suy cho cùng vẫn không quen ở dưới, trên mặt khó tránh khỏi có chút xấu hổ. Dáng vẻ ngượng ngùng thật rất mê người, nhất là lúc chịu đau, cơ bắp trước ngực xoắn xuýt, đầu ngửa sang một bên, chỉ có thể thấy được hầu kết dưới làn da phủ kín mồ hôi, cả người còn run run rẩy rẩy nữa. Tuy tốn sức hồi lâu mới đi vào được, nhưng cảm giác được bao lấy thật sự rất tuyệt.

  Khoảnh khắc vào trong kia, mắt Bạch Uy đảo qua, ánh mắt ướt át nóng bỏng quấn lấy Thường Thanh còn hữu hiệu hơn cả ăn một lọ viagra.

  Kết quả, dược lực quá mạnh, mặt sau của Bạch Uy vẫn chưa trơn được, mình nhất thời cũng không thể mai nở hai mùa, chỉ có thể hết lần này tới lần khác nhớ lại cảnh tượng khi ấy trong mộng.

  “Đứng lên đi, mấy ngày nay cậu chưa ăn gì tử tế rồi. Tôi đã mua quả đạo phiến, không cần lo chuyện đi nhà xí nữa.”

  Bạch Uy còn muốn giãy chết, nhưng lão Thường đã vừa dỗ vừa gạt mặc áo khoác cho y rồi kéo y ra cửa.

  Hai người tới một quán dược thiện hay đi. Món tủ ở đây vào mùa đông chính là lẩu dê. Trước cửa quán đã có một hàng xe con đang đậu.

  Bọn họ xuống taxi rồi nhìn qua cửa thì thấy khách đến chật ních.

  Bây giờ Thường Thanh không thể so với ngày xưa, không thể phô trương được. Cho nên anh ta liền tuỳ tiện chọn một chỗ trong góc phòng rồi gọi món.

  Sau khi đọc một loạt món trên thực đơn, lão Thường ngẩng đầu lên thì thấy cô phục vụ đang dùng ánh mắt nóng bỏng, đảo qua đảo lại trên mặt Bạch Uy.

  “Này! Nghĩ cái gì đó! Mấy món tôi vừa đọc, cô nhớ kỹ chưa?”

  “Xin lỗi, ngài có thể lặp lại lần nữa không?” Nể tình trông cô nàng cũng không tệ lắm, lão Thường đọc lại một lần.

  Đến khi đồ ăn được đưa lên, Thường Thanh phát hiện chuyện hơi không bình thường, cái góc xó này thường là chỗ bị phục vụ quên mất tiêu mà. Nhưng chưa tới mười phút, phục vụ đã bốn năm lần qua chế thêm nước, hơn nữa người mỗi lần một khác, mà ánh mắt liếc Bạch Uy cũng quỷ dị vô cùng.

  Thường Thanh đột nhiên hiểu ra, sao mình lại quên sạch sự kiện “cửa thang máy” chứ nhỉ?

  Cũng không thể trách lão Thường, lão tiên sinh người ta đã tính kỹ lắm rồi, mình cuốn gói rời đi, lưu lại cho tình nhân một nồi c*t thối, một hồi ức vĩnh hằng, để y khỏi dễ dàng quên mình.

  Nhưng vạn vật biến hoá, mình lại không đi. Hơn nữa lời thông báo gây chấn động trên TV của Bạch Uy cũng đủ để khiến cuộc sống tinh thần cằn cỗi của toàn bộ đồng bào trong thành phố được phấn khích một năm rồi!

  Đặt đôi đũa lên bàn một cách nặng nề, Thường Thanh trừng mắt với người phục vụ thứ sáu: “Canh sắp mịa nó chảy ra bàn rồi, đây là cho người ta ăn hay cho người ta tắm hả?”

  Phục vụ rốt cuộc cũng thu tròng mắt dính vào người khách về, cúi đầu nói xin lỗi.

  Phía đối diện náo nhiệt như vậy nhưng Bạch Uy cũng chả ngẩng đầu lên, mặt chôn vào bát, rầu rĩ gặm xương.

  Xem ra bữa cơm này, không những không thể lưu thông máu, đánh tan bầm mà ngược lại còn khí úc (chủ yếu do u buồn phiền muộn mà hình thành) dồn vào ngực.

  Lúc ra khỏi tiệm, Bạch Uy nói: “Ăn hơi bị no, chúng ta đừng ngồi xe, đi bộ chút đi!”

  Thường Thanh muốn kéo tay y, nhưng do dự xong lại đút nắm tay về túi quần.

  Bạch thiếu gia liếc thấy thế liền cầm lấy bàn tay lâm trận lùi bước kia. Sau đó y thản nhiên kéo tay Thường Thanh, giẫm bạch bạch lên tuyết và đi về phía trước.

  “Thị trưởng Bạch… nói cái gì?”

  “Không có gì đâu, phản ứng như cha mẹ bình thường thôi, mắng vài câu xong lại uy hiếp cắt đứt quan hệ cha con, vân vân.”

  Thường Thanh không nói gì, thị trưởng Bạch dù sao cũng coi như là quan phụ mẫu, ảnh hưởng gây ra không thể có khả năng giống như cha mẹ bình thường rồi.

  Nếu đóng cửa lại, tất cả trao đổi, tâm bệnh của con trai là trời sinh, không ai làm gì được. Nhưng giờ bởi vì mình động tay động chân, làm hại thị trưởng mất mặt trước mọi người. Vị đồng chí lão Bạch kia cũng không phải đèn cạn dầu, giọng điệu của ông ta nhất định không thể nuốt trôi.

  Đột nhiên, tay bị người dùng sức nắm. Thường Thanh nâng mặt lên, thấy Bạch Uy đang nghiêm túc nhìn mình.

  “Tôi không sao, thật đấy!”

  Đối với chuyện đồng tính này, Thường Thanh chưa từng cố ý che giấu, anh ta là một người làm ăn không cha không mẹ thì sợ gì chứ? Cho nên Bạch Uy nghĩ sự trầm mặc của lão Thường sau khi ra khỏi quán chỉ có thể kết luận là lo cho mình.

  “Kỳ thực, khi tôi phát hiện mình không quá giống người khác, có một khoảng thời gian tôi chán ghét bản thân vô cùng, cha mẹ tôi luôn khen tôi trước mặt người ngoài, nói tôi ưu tú thế nào, nhưng tôi biết rõ, tôi chính là một trò đùa của ông trời, một tên biến thái nội tâm bẩn thỉu.”

  Lão Thường nghĩ nghĩ, cũng đúng, nếu không phải mấy năm nay giả bộ quá, sao lúc trước có thể làm ra chuyện cường thượng mình chứ? Lấy lời của bác sĩ tâm lý, chính là tính sự bị nghẹn đến méo mó!

  Bạch Uy tiếp tục nói: “Anh biết khi tôi thấy tin kia trên báo, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là gì không? Không phải hoang mang, mà là có chút lén mừng, tôi mịa nó cuối cùng cũng được phơi bày ra ánh sáng! Cho nên, anh không cần áy náy, dù sao sau này cũng không phải chỉ có mình tôi, còn anh nữa mà! Có anh ở đây, tôi không sợ gì cả!”

  Nói xong, Bạch Uy liền nắm chặt tay Thường Thanh, điềm nhiên sánh bước dưới ánh đèn đường.

  Tuy trên phố có rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên với việc hai người đàn ông nắm tay, nhưng hai bàn tay kia dù nắm đến vã mồ hôi cũng không buông ra.

  Tình tứ như vậy, làm hại Thường Thanh muốn cười, tiếc là bên ngoài lạnh quá, mặt hơi đông cứng rồi. Nhưng trong lòng chẳng biết sao lại nóng đến bốc hơi, xem ra nồi lẩu vừa nãy có hiệu quả.

  Lúc trở lại khách sạn, hiệu quả của nồi lẩu càng mạnh. Sau khi hai người rửa mặt, chui vào ổ chăn thì đều có hơi chộn rộn.

  Mặt dán mặt hôn nhau, dục vọng nóng rực đã cách quần lót đói khát khó nhịn ma sát lẫn nhau. Bạch Uy vói tay vào quần Thường Thanh, nắm lấy đầu hơi ẩm ướt kia, nhẹ nhàng xoa nắn.

  Trong bóng tối, chỉ thấy một đôi mắt to toả ánh lam.

  Thường Thanh biết ý y, tuy thắng lợi đến không dễ dàng gì nhưng để trẻ con người mang vết thương làm việc cũng quá không nhân đạo rồi!

  Cắn răng một cái, anh ta lật mình, ủn mông về phía Bạch Uy. Trong lòng không ngừng tự an ủi; bỏ đi, bỏ đi, có mất mới có được!

  Bạch Uy đè sát lên người anh ta, được hời còn ra vẻ, cười khà khà quái dị!

  “Được! Hoa cô nương, rơi xuống tay hoàng quân, bạo cúc ngươi! Xem ngươi còn dám chơi côn điện không!”

  Thường Thanh hung ác nói: “Mịa nó, muốn làm thì làm! Chúng ta tám đường đều có một ngày quy về…”

  Lời tiếp theo đã không nói lưu loát được, trong phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ biến thái tới cực điểm…

  Mùa đông phương Bắc lạnh bức người, nhất là sau khi một trận tuyết vừa rơi xuống, có thể khiến tai người ta lạnh rớt.

  Lúc này ấy, tìm một người tâm đầu ý hợp cọ xát trên giường, một đêm kích tình bắn tứ tung. Quá tuyệt! Có cho làm thần tiên cũng không đổi đâu! Đây thực sự là cám dỗ không cách nào cự tuyệt trong mùa đông.

.

(1) Hai câu này trích từ bài thơ “Vọng nhạc (I)” của Đỗ Phủ. Nguồn: thi viện


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_20 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .